Rào! Rào ! Rào! Trời vừa đổ cơn mưa mát dịu cái ngày hè oi ả.
Hôm nay lục lại trong tủ bỗng thấy cuốn sổ nằm vỏn vẹn trong chiếc clear-bag ở giá sách. Ngồi đọc mà thấy nhớ những khoảnh khắc vui tươi, những mơ mộng nhỏ bé ngày ấy dã man.
Hồi ấy, cái cuốn sổ mình hí hửng mua được có tựa đề "Góc bếp nhỏ trong tim bố". Cứ nghĩ "à! Nay mình viết lại ra cuốn sổ này, sau rồi mai sau làm sách tặng bố". Và tới giờ cuốn sổ suýt bị lãng quên luôn, nhưng thôi an ủi bản thân, nếu mà chưa viết được sách tặng bố thì viết tạm blog tặng bố vậy.
Và một góc blog, radio nhỏ xin được dành tặng bố tui. Thực sự, những món bố nấu không quá là xuất sắc, nhưng mình biết đối với mỗi người con thì đó vẫn luôn là món ngon nhứt.
Và món nay mình muốn kể cho bạn nghe là món "Cá gỗ" trong truyền thuyết.
...
Một ngày thường như ở huyện, nay bố luộc cho cả nhà nồi rau muống vàng ươm. Ôi thôi xong!
Mình với mẹ chỉ biết cười, giả vờ hỏi trêu bố thì bố bảo " Tại không để ý đấy". Uhm, có khi là thế thật ^^ nhưng thường những món đơn giản như vầy bố thường hay nấu "FAIL" lắm, còn những món phức tạp bố lại nấu ngon tuyệt cú mèo. Và vào bữa cơm ngày hôm nay, cũng là lúc câu chuyện "Cá gỗ" bắt đầu.
Đây là lũ nhỏ mình gặp trên một con suối trong chuyến đi
Mù Căng Chải.
Ngồi ăn cơm, bố mình hay kể cho chúng mình nghe nhiều thứ, và nay bố kể về một món ngon ơi là ngon, mà từ ngày bố còn bé bố đã được ăn rồi. Mình chăm chú nghe lắm, tay vẫn và cơm, tai vẫn nghe ^^
Bố bảo trên mâm cơm ngày xưa có một đĩa rau, một bát nước mắm với một con cá gỗ thoai thoai. Lúc ăn cơm, đứa nào ăn cá là chấm tủm vào bát nước mắm rồi ăn cùng cơm, ăn xong rồi lại trả lại như cũ, gắp rau ăn tiếp để người khác cũng được ăn cùng. Mình nghe thế mà thèm! Mình thoáng nghĩ "Ủa! món cá ấy chắc phải ngon lắm. Mà giờ ô nhiễm quá, nên không còn nữa!"
Và... Thực sự đâu chỉ quanh quẩn là mấy ý nghĩ ấy trong đầu mình lúc ấy. Hoá ra loại cá gỗ có hương vị ngon như trong mơ ấy chỉ là một khúc gỗ được đẽo y hệt một con cá để mà khi ăn thì người ta cứ nghĩ như được ăn một con cá ngon lành vậy.
Nghe xong mà mình thấy mủi lòng. Vậy đấy, trong cái thời kì đói khổ như vậy, nhưng người ta vẫn luôn có cớ để yêu đời, để mà cảm thấy cái bữa ăn ngày hôm nay ta vẫn được có gì đó lót dạ thì vẫn thật tuyệt vời.
Mình thấy thương bố, thương mẹ hơn bao giờ hết, vì câu chuyện này của bố mà mình cảm thấy trân quý cuộc sống đang có hơn bao giờ hết.
Bữa cơm hạnh phúc với món cá gỗ ngon chứ danh của bố.
...
Cảm ơn bố <3
Đây là radio của mình, hãy nghe nếu thích:
コメント