Dịch dã cứ dài ơi là dài, trộm vía job vẫn đến liên tục mình cũng tranh thủ cày cuốc, học hỏi khi đang có có cơ hội. Sau một thời gian làm việc chăm chỉ quay cuồng trên Hà Nội, khi Bắc Ninh ngớt dịch và mình tranh thủ về quê trong một ngày đẹp giời.
Đây là con ngõ rẽ đến nhà bà. Yên ắng & trong trẻo
Về đến nhà, tất cả mọi hương vị như ùa vào vị giác của một đứa trẻ nhớ nhà. Mình thèm được nếm lại mọi thứ, canh cua mẹ nấu, cá kho bố làm,… Thèm có cảm giác lũ em, lũ cháu chắt chút chít khóc nhè, lẽo đẽo theo chân, đòi lượn khắp xóm.
Đoạn đường trên đê rợp bóng, mát lắm.
Và thời gian được gần bà, gần lũ trẻ làm mình trân quý giây phút hiện tại hơn bao giờ hết. Thiệt sự !!!
Bà trồng được cây hồng xiêm chín mọng, xum xuê quả, thơm lắm, bà bảo: “Cây này cứ phải ăn từ giờ đến tết”. Lúc ấy cứ mắt chữ A, mồm chữ O, bà vừa nhìn vừa cười như thể bảo “mày cứ về nhà là lúc nào bà cũng có quả ngon cho mà ăn”. Giây phút đó, sướng lắm ấy, vì bà cười vui, vì bọn trẻ con cũng lăng xăng đòi quả chín.
Hồng xiêm bà trồng chín mọng, ngon ơi là ngon .....
Nhớ thật mấy ngày nghỉ ngắn ngủi, vì giờ mình lại cùng hai cô gái cùng phòng đi “TRIP” trong nhà vì Hà Nội lại tiếp tục bước vào những ngày giãn cách. Mong mọi người bình an, và cùng tiếp tục vượt qua mùa Covy lần thứ N này nhé!
Đây là bà ngoại mình, còn 2 đứa sinh đôi đang đòi bà bế.
Commenti